Vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất chưa kịp tay bắt mặt mừng sau bao năm xa cách quê hương câu đầu tiên khi cô thấy tôi là: “O về ăn bún bò Huế!”.
Vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất chưa kịp tay bắt mặt mừng sau bao năm xa cách quê hương câu đầu tiên khi cô thấy tôi là: “O về ăn bún bò Huế!”.
Ca khúc Phút Giao Thừa
- Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh
- Nhạc Trung Kim
- Ca sĩ Thái Phú
- Hòa âm & Phối khí Xuân Minh
* Chúc Mừng Năm Mới
- Nhạc & Lời Trung Kim
- Ca sỹ LiSa
- Mix Vĩnh Hà
Thế mà bỗng dưng... giọt nước mắt âm thầm
Tự lăn tròn trên má
Nghiến nỗi đau vào ngón tay rướm máu
Van... đừng bật lên tiếng khóc nghẹn ngào...
Đừng vỡ tan... trần trụi một niềm đau
Đừng chạm đến cõi riêng mình... lặng lẽ
Đừng nhìn thấu trong tim... dòng dư lệ
Khi ngọt ngào hạnh phúc vẫn bao quanh
Đừng hiểu tâm hồn có lúc... chao đảo mong manh
Khi với cuộc đời vẫn xưa - nay... ngạo nghễ!
Có gì đâu
Chỉ một lần lạc nẻo...
Giọt nước mắt kia không chảy ngược vào lòng
Đâu phải buồn...
Đâu phải khóc...
Ồ không!
Chỉ tại giọt cứ... lăn tròn trên má...
Nhưng nếu khóc...
cũng chẳng là điều nghiệt ngã
Mà vì sao không thể... tự buông mình!
Chỉ vì lòng...
không có nỗi buồn riêng
Hay chỉ vì
Giọt nước mắt...
vô duyên?!
Sáng
nay phố xá ngẩn ngơ
Sáng
nay em cứ thẩn thơ bồi hồi
Em
về thăm mẹ miền trung
Em
về nguồn cội nhớ nhung Sài Gòn
Thôi
thì tình vẫn còn son
Cho
anh một nửa cội nguồn của em
Để
khi xuân đến bên rèm
Thì anh sẽ có những đêm giao thừa
* Bài thơ được anh Thuận Nghĩa viết lại theo vần lục bát:
Sáng nay phố xá ngẩn ngơ
Sáng nay em cứ thẩn thơ bồi hồi
Miền Trung thăm lại vành nôi
Em về nguồn cội xa xôi Sài Gòn
Thôi thì đâu cũng nước non
Cho anh một nửa cội nguồn của em
Để ngày xuân chớm bên thềm
Thì anh sẽ có dịu êm để về
MÙA XUÂN ĐẾN GẦN
Nhạc Trung Kim
Thơ Võ Kim Ngân
Ca sỹ Hồng Anh
Hòa âm Vĩnh Hà
**
Một số hình ảnh chụp lén sau cuộc hội ngộ Sài Gòn
* Ôi chị ơi người ta đang chụp lén mình kìa!
Bút kí
Có một đêm NOEL để quên.
Đó là đêm Noel năm 1972. Đêm đó tôi được em báo cho biết ba mẹ em đi dự réveillon* đến khuya mới về. Đúng 8 giờ tối giờ mà em đoan chắc ba mẹ em đã ra khỏi nhà tôi đi xe xích lô đến nhà em cho chắc ăn. Bởi nếu ba mẹ em có về bất thình lình thì tôi cũng dễ lẳng lặng rút đi mà không để lại dấu vết gì. Qua khỏi ngôi trường em đang học trường nữ trung học Đồng Khánh Huế tôi thẳng hướng lên nhà thờ Phú Cam. Nhưng tới đường Phan Chu Trinh thì tôi đã quẹo lên hướng chợ Bến Ngự bởi nhà em nằm ở đoạn đường này. Nhìn cái quán bán nước của ba mẹ em dựng phía trước vườn nhà em thì lòng tôi bấn loạn lên. Có gì hạnh phúc hơn là được ở bên em đêm NOEL này. Chúa đã thương kẻ đang rình rập để săn bắt chiếm hữu trái tim em. Chúa cũng thương kẻ đang chực giết chết niềm hy vọng của ba mẹ em. Ba mẹ em khó khăn cản trở tình yêu đôi lứa nhưng Chúa thì lòng lành vô cùng. Ba mẹ em muốn em đồng trinh như Đức Mẹ Maria để dâng hiến đời em cho dòng Mến Thánh Giá và thánh thiện như một thiên thần. Còn Chúa muốn em hãy là Eva quyến rũ Adam trong vườn địa đàng để phạm tội tổ tông cho loài người tồn tại. Để chắc ăn tôi vào quán nước trước để nhìn vào nhà em xem tình hình thế nào đã. Giờ này mọi thứ buôn bán đã dọn vào trong nhà em cách xa khoảng 50 mét. Quán nước không cửa không nẻo giờ này tối thui và chỉ còn lại vài cái kệ gỗ thùng giấy trống trơn. Phóng mắt vào nhà em thì thấy em đang đứng ở đó ngong ngóng ra đường. Thế là biết ba mẹ em đã đi tôi hiên ngang bước vào. Chúng tôi mừng rỡ như từ trăm năm bây giờ mới gặp.